Ấu thơ tươi đẹp
Trong căn phòng nhỏ nhỏ, cuối tuần đến, nó lại thấy cô đơn. Mỗi đêm thứ 6, nó thưởng cho mình một đêm thức khuya ra trò; nó tận hưởng đêm đó có khi là tự ăn uống gì đó thật hoành tráng, hay mua vài ba đĩa phim nó thích, hay chỉ đơn giản nó lướt FB, kéo lên kéo xuống, F5 tới rồi F5 lui, kèm theo là những bài hát êm êm, mở ở một âm lượng không quá lớn mà làm phiền mấy phòng xung quanh, nó lấy cảm hứng để viết vài dòng blog như nhật ký cá nhân.
Hôm nay, nó thả mình tự do, đầu óc lâng lâng, hai mắt muốn nhắm nghiền mà ngủ như mọi ngày; nhưng nó cố thức, cố thức,… nghe một đoạn radio “Ấu thơ tươi đẹp” trên một diễn đàn, tự nhiên nó ngẫm, rồi nghĩ…. “Nó lớn tự khi nào?”
Đúng là khi nhỏ, nó có mong lớn lên, lớn lên để khỏi bị mấy thằng lớn hơn nó bắt nạc, lớn lên để đi làm, để được trông oách như mấy diễn viên trong phim mà nó coi (thậm chí là nó chẳng nhớ phim gì đâu). Nó muốn lớn để đỡ đần cả nhà, đỡ đần ba nó, mấy chị & anh nó. Nó đơn giản muốn thành công.
Nó chưa đạt gì nhiều, nên nó đang cố đấy thôi…!!
Nhắc đến ấu thơ, nó cũng không biết phải định nghĩa từ khi nào, lúc nó mấy tuổi vậy nhỉ? Vì thực sự là mọi thứ trong nó chỉ mang máng, có khi cả nhiều chuyện từ năm cấp 2 trở về trước nó chẳng nhớ gì nữa. J Mang máng là nó mất mẹ năm 4 tuổi, là nó lớn như bao đứa trẻ khác ở một miền quê ơi là quê, là một đứa nhỏ ít nói, lễ phép, là đứa con chắc được papa thương nhiều, là những trưa nó trốn ngủ để đi chơi, hay lang thang cùng mấy đứa trong xóm,… Vậy mà nó nói không nhớ gì nhiều!!
Nếu có một điều ước, chắc nhiều người cũng sẽ ước như nó. Ước được trở về tuổi thơ, một khoảng thời gian thực sự quý như vàng, mà vàng đâu mua được cho những điều đó. Nhưng rồi, ai cũng phải lớn, là một hiện thực được chấp nhận.
Nó thấy nhớ….
Hôm nay, nó thả mình tự do, đầu óc lâng lâng, hai mắt muốn nhắm nghiền mà ngủ như mọi ngày; nhưng nó cố thức, cố thức,… nghe một đoạn radio “Ấu thơ tươi đẹp” trên một diễn đàn, tự nhiên nó ngẫm, rồi nghĩ…. “Nó lớn tự khi nào?”
Đúng là khi nhỏ, nó có mong lớn lên, lớn lên để khỏi bị mấy thằng lớn hơn nó bắt nạc, lớn lên để đi làm, để được trông oách như mấy diễn viên trong phim mà nó coi (thậm chí là nó chẳng nhớ phim gì đâu). Nó muốn lớn để đỡ đần cả nhà, đỡ đần ba nó, mấy chị & anh nó. Nó đơn giản muốn thành công.
Nó chưa đạt gì nhiều, nên nó đang cố đấy thôi…!!
Nhắc đến ấu thơ, nó cũng không biết phải định nghĩa từ khi nào, lúc nó mấy tuổi vậy nhỉ? Vì thực sự là mọi thứ trong nó chỉ mang máng, có khi cả nhiều chuyện từ năm cấp 2 trở về trước nó chẳng nhớ gì nữa. J Mang máng là nó mất mẹ năm 4 tuổi, là nó lớn như bao đứa trẻ khác ở một miền quê ơi là quê, là một đứa nhỏ ít nói, lễ phép, là đứa con chắc được papa thương nhiều, là những trưa nó trốn ngủ để đi chơi, hay lang thang cùng mấy đứa trong xóm,… Vậy mà nó nói không nhớ gì nhiều!!
Nếu có một điều ước, chắc nhiều người cũng sẽ ước như nó. Ước được trở về tuổi thơ, một khoảng thời gian thực sự quý như vàng, mà vàng đâu mua được cho những điều đó. Nhưng rồi, ai cũng phải lớn, là một hiện thực được chấp nhận.
Nó thấy nhớ….
0 Nhận xét